Không giờ rồi... em vẫn muốn lang thang Một niềm nhớ hiện vàng trong khuya vắng Một nỗi đau lạnh lùng bao giọt đắng Rót vào lòng vẽ đêm trắng mênh mông. * * * Không giờ rồi... nghe gió rít lạnh đông Em thương anh đêm trở mình thao thức Giữa cuộc sống với vô vàn áp lực Anh nhọc nhằn gánh cơ cực thâu canh. * * * Không giờ rồi... anh hỡi ngủ đi anh Để ngày mai một ngày xanh sẽ tới Em bên anh xây niềm vui phơi phới Cuộc đời này anh mãi trọn niềm vui.